(Tổ Quốc) - Thôi kệ, mình sợ vợ mình chứ sợ vợ hàng xóm đâu mà lo người ta đánh giá. Mấy nữa nhịp sống trở lại bình thường muốn vợ quát cũng không được ấy chứ!
Bụp, bụp, bụp…
- Cái gì thế, sao con lại đánh anh?
- Anh tiêu hết tiền của con mèo của con rồi, con phải kiếm mãi mới được.
- Tiêu hết tiền rồi đấy, thì làm sao, hết thì chơi lại rồi mà kiếm…
- Thôi được rồi, thôi nào…
Cả hai đứa con tôi đã nghỉ học với một thời gian kỉ lục là 3 tháng rồi. Tôi – 1 ông bố với thú chơi điện thoại cổ, đã phải mày mò khôi phục lại cả cái trò chơi Sky Force trên con điện thoại Nokia N- Gate nằm trong bộ sưu tập Nokia N Serie của tôi để con giải trí. Một máy game 4 nút được mua về, tôi từng bắt đầu chơi cái này từ hồi tôi bằng tuổi con tôi bây giờ, giá 500 đồng 1h. Tôi từng bị ông nội của con tôi mắng vì mải chơi quên học và giờ thì thằng con tôi bắt đầu tính kế phá đảo ở trò Contra hay chơi Super Mario.
- Này vợ, ngày này cách đây 12 năm chả là ngày anh lần đầu nói lời yêu em, xong chúng mình chính thức yêu nhau ấy nhể, tháng 4 là lời nói dối của anh...
- Không phải, anh bị hâm à, ngày này là ngày bọn mình định chia tay nhau, ở cái ghế đá công viên bên cạnh cái hồ ấy.
- Không, đấy là ngày khác.
- Bố ơi, em lại đòi cái này, bố ơi bố…
- Lại cái gì nữa đây, trời ơi, bố đã bảo là…
- Nhưng mà em cứ...
- Không phải con, tại anh chứ.
- Thôi, trật tự đi cho bố làm việc.
(5 phút sau) Anh ơi xuống nhà lấy hàng cho em, ship người ta gọi rồi…
Tôi tưởng mình đã sắp lên cơn điên, nhưng thôi, dù sao cũng đỡ, mình chưa đến mức phải nói chuyện với bát và chờ cái đĩa nó trả lời. Thấy bảo nói chuyện với bát là chuyện cũng bình thường thôi nhưng nếu thấy cái đĩa trả lời thì là phải đi khám.
Lưng tôi đang đau, mà giờ có cái phòng khám nào mở đâu, thôi đành ở nhà, nhờ vợ mát-xa cho tạm vậy. Tay còn bận cầm điện thoại trả lời khách, vì vợ tôi bán hàng online, vợ tôi tay thì báo giá nhận địa chỉ để ship hàng, chân thì đạp lên lưng chồng. Thôi thì cũng tạm, dù sao cũng đỡ đau!
Ở nhà với nhau nhiều thì các cặp vợ chồng sẽ ra sao, nhìn mặt nhau chán nhau hay là sẽ yêu nhau hơn? Có lẽ giờ chỉ đôi nào yêu nhau xong mới cưới là sướng nhất, vợ chồng son con cái chưa vướng bận, chỉ cả ngày nhìn nhau xong rồi... nói chung là sướng. Nhưng cũng chưa biết chừng, thời điểm này là thời điểm "vỡ mộng" về nhau. Rồi còn chưa kể kinh nghiệm chưa có, chưa đủ độ nhịn cần thiết khéo rồi "toang".
Mấy chị thích sống ảo, thích khoe, hẳn giờ này sẽ tiếp tục miệt mài khoe chồng trên mấy hội. Thực tế là mấy ông chồng hàng ngày vẫn vào bếp đỡ vợ chút, nấu vài món ăn cho vợ cho con, ăn xong rửa cái bát, chuyện cũng thường. Giờ này ở nhà rảnh việc, càng nấu nướng phụ bếp ác liệt hơn, các chị tha hồ mà khoe.
Còn như tôi, ngoài lúc phát điên với những trò nghịch của hai đứa nhóc, bỗng lúc khác cũng vẫn thấy rảnh. Mà rảnh lại có thêm thời gian ngắm vợ, thấy cô ấy có vài đốm nhăn, mặt mộc vì ở nhà thì không ai ngắm, ra đường cũng bịt khẩu trang nên mình lại thấy đẹp lạ. Đúng là trông con mới biết nỗi vất vả của vợ.
Rồi thì... đấy, nói rảnh cho sang chứ vợ chồng tôi có nổi 15 phút riêng tư để ôn lại kỉ niệm yêu đương đâu. Nhưng kể ra, cuộc sống có thú vị hay không vẫn là cách nhìn nhận và tận hưởng của mỗi người.
Lấy cái khoan ra, kiếm lại cái mũi khoan tường, khoan gỗ, đeo khẩu trang ra mua mấy cái vít, sửa sang lại mấy thứ đồ gỗ ở nhà, dọn tủ lạnh giúp vợ, nấu cái nọ cái kia, dọn mâm cơm, giục con ăn, ăn xong dọn, rửa bát, tôi làm hết và làm rất khéo. Vợ tôi không chụp ảnh, không post face, không khen lấy 1 câu. Thế mà khi tôi uống cafe xong chưa kịp rửa cốc, vợ tôi đã kịp cáu. Thôi kệ, mình sợ vợ mình chứ sợ vợ hàng xóm đâu mà lo người ta đánh giá. Mấy nữa nhịp sống trở lại bình thường muốn vợ quát cũng không được ấy chứ!
Như nhà tôi là đã 9 năm sống bên nhau, 2 đứa nhóc, tất cả chỉ là: Ừ nhỉ, lần đầu trong đời vợ chồng con cái phải quanh quẩn ở nhà với nhau dài như này. Thế nhưng, tưởng không vui mà lại vui không tưởng. Được cái cả 2 vợ chồng tôi cùng "não cá vàng" mà kiểu "cá vàng" rất có chọn lọc nhé: đẹp giữ, xấu bỏ, không để bụng, không giận lâu.
Vậy nên các ông ạ, muốn hôn nhân không phải mồ chôn tình yêu thì hãy bước vào đó với tâm thế cùng sự đối xử ở mức bình thường nhất, không kì vọng, không lãng mạn hóa. Nhưng cũng đừng lo sợ, phải vững tin vì quyết định mình đã chọn. Mùa dịch hay không, ở nhà hay đi làm, bất cứ thời điểm nào cũng là 1 giai đoạn mà cuộc sống buộc ta phải đối mặt. Nó chỉ là môi trường bên ngoài, không bao giờ có thể tác động vào chúng ta nếu cả 2 có lập trường và bản lĩnh.
Tóm lại, xin nhắn nhủ đến cánh đàn ông, nói nhanh cho vuông, hôn nhân cũng giống thi đấu một trận bóng đá, khi phát sinh vấn đề, kinh nghiệm và sự bình tĩnh cần được phát huy.
Trần Minh