Cưới 47 ngày thì ly hôn rồi bị mẹ chồng mỉa mai, tôi để lại tờ giấy khiến cả nhà họ chạy theo van xin

(Tổ Quốc) - Nhìn bố mẹ chồng vật vã xin lỗi suốt mấy ngày qua, trong lòng tôi cảm thấy hả hê vô cùng.

Chắc giờ này mẹ chồng tôi đang đấm ngực thùm thụp vì cay cú, nhưng biết sao được, tôi đã quyết định bước chân ra khỏi nhà đó không bao giờ quay đầu rồi. Ai cũng nghĩ 47 ngày quá ngắn, nhưng với tôi thì chẳng khác gì án tù. Thoát được khỏi gia đình tồi tệ ấy tôi mừng như giải phóng bản thân.

Nhà tôi với chồng cách nhau có mỗi 2 con phố, bố mẹ chúng tôi quen nhau vì chung hội đồng niên. Hồi bé vợ chồng tôi không chơi với nhau, nhưng lên Đại học vô tình học chung lớp nên anh hay qua đưa đón tôi đi học. Ban đầu là bạn thân, nhưng sau mọi người gán ghép nhiều quá nên chúng tôi bắt đầu thấy mến nhau, dần dần thành yêu rồi 2 nhà giục cưới.

4 năm làm bạn thân cũng không thể lòi ra bộ mặt thật của nhà chồng tôi bằng 47 ngày sống trong cái nhà đó. Tôi nghĩ họ nên mở rạp xiếc trung ương kiêm nhà hát tuồng thay vì làm một gia đình, bởi ai cũng vô tâm bạc nhược và đối xử với con dâu như người hầu. Mà người hầu còn được trả lương, đây tôi còn phải móc tiền túi để nuôi 5 miệng ăn nhà họ!

Cưới 47 ngày thì ly hôn, mẹ chồng mỉa mai "Ở thêm 2 ngày nữa cho đủ 49", tôi để lại tờ giấy khiến cả nhà chồng chạy theo cầu xin tôi quay lại làm dâu - Ảnh 1.

(Ảnh minh họa)

Ngoài bố mẹ chồng ra thì cái nhà đó còn có anh trai chồng với 2 đứa cháu nữa, bị vợ bỏ nên anh ta ăn bám nhà đẻ suốt mấy năm rồi. Trước khi cưới tôi cũng lăn tăn về anh ta, nhưng bố mẹ tôi bảo chỉ cần lo cuộc sống 2 vợ chồng, chẳng cần có trách nhiệm với gã đàn ông 38 tuổi đó nên tôi cũng nhắm mắt cho qua. Ngay đêm tân hôn đầu tiên ở nhà chồng, tôi bắt quả tang anh ta trộm 2 chỉ vàng trong thùng đựng quà cưới!

Tôi mách bố mẹ chồng nhưng họ đều thờ ơ, không hề bắt con trai xin lỗi em dâu, thậm chí còn trách tôi không biết thương người thân trong nhà, kêu anh nghèo khó thì cho 2 chỉ vàng cũng chẳng sao?!? Mặc cho tôi tức điên lên thì cả nhà chồng đều ra vẻ như không có chuyện gì.

2 đứa cháu chồng thì phá phách hư hỏng, chuyên nói trống không và cãi lời cực hỗn. Tôi không ghét trẻ con, nhưng 2 đứa cháu gái này làm tôi chả muốn đẻ nữa, dù khoá cửa phòng ngủ thì mẹ chồng tôi luôn lấy chìa khác mở ra để chúng vào phá tan bàn trang điểm của tôi! Có hôm đi làm về, tôi tụt huyết áp vì lọ nước hoa 5 triệu xách tay nước ngoài về bị chúng đổ lênh láng ra sàn, thỏi son 2 triệu gãy đôi nhoe nhoét hết ra giường với gối...

Chồng tôi thì thuộc dạng chúa lười và ở bẩn. Sống chung rồi tôi mới biết tật xấu đó, cứ ra ngoài thì anh bóng bẩy còn về nhà thì không kém bọn khỉ rừng là bao! Nhắc nhở, quát tháo, có lần ném cả quần áo bẩn của chồng ra cửa sổ, thế mà anh ta cũng chẳng buồn quan tâm. Mẹ chồng thì vừa chạy ra ngõ nhặt lại đồ cho con trai, vừa chửi con dâu vọng về tận nhà mẹ đẻ!

Nhưng bức xúc đỉnh điểm khiến tôi nộp đơn ra toà ly hôn là bởi nhà chồng quá keo kiệt. Ăn hỏi đám cưới tổ chức sơ sài tôi cũng nhẫn nhịn cho qua, hồi môn đúng 1 chiếc kiềng vàng tôi cũng chấp nhận không đòi hỏi, song tiền mừng cưới mẹ chồng ôm về phòng giấu hết, tiền ăn tiền chợ tiền điện nước bà cũng bắt một mình tôi chi, chồng tôi thì không đưa vợ một xu nào. Tôi có phải osin nuôi một đàn lợn vô dụng đâu cơ chứ!?!

Quá bực mình và khó chịu nên tôi cãi nhau với cả nhà chồng không dưới trăm lần. Tháng đầu tiên về làm dâu, bữa cơm nào tôi cũng ức nghẹn, có lần còn bị ông anh chồng nhảy vào tát sau khi tôi bảo anh phải đóng tiền chợ nấu ăn. Ngày quyết định ly hôn, chồng tôi giãy nảy lên không chịu nhưng bố mẹ và anh chồng thì dửng dưng.

Mẹ chồng tôi còn nhếch mép cười đểu: “Mới 47 ngày thôi mà, ở thêm 2 hôm nữa cho tròn 49 ngày”. Ôi thể loại mẹ chồng gì không biết, các chị nghe câu đấy có lộn máu lên không? Cũng phải vác trầu cau sang xin hỏi cưới, vái lạy gia tiên xin cho tôi về làm dâu, thế mà họ sống trơ trẽn vậy đó, còn dám nói tôi là vong ám gia đình họ ư? Thế thì chẳng có gì mà tiếc nuối nữa.

Hôm tôi dọn về nhà đẻ, tôi có để lại một tờ giấy trên giường. Không nằm ngoài dự đoán, vừa xách vali về đến cổng nhà đã thấy bố mẹ chồng đuổi theo, nằng nặc xin tôi quay về nhà họ. Bố mẹ tôi tức giận đóng cổng đuổi sui gia về, tuyên bố không còn quan hệ gì nữa, mẹ chồng tôi bỗng lăn đùng ra đường giãy khóc: “Nhà tao không cần con dâu, trả lại cháu cho tao!”.

Tôi nhếch mép trả lại bà ta nụ cười đểu hôm trước, khuyên bà ta nên đứng dậy kẻo xe đâm chết. Tôi quyết định làm mẹ đơn thân rồi, còn lâu tôi mới cho nhà họ đứa con quý giá này. Nó sẽ mang họ của tôi, và dĩ nhiên chồng tôi chẳng có tư cách gì làm bố. Tôi giấu kín chuyện mang thai để làm quà chia tay gia đình chồng, nhìn họ vật vã cầu xin, khóc than đòi đứa bé mà tôi thấy hả hê vô cùng. Tuy chưa biết giới tính đứa bé, nhưng tôi cứ bảo là con trai cho họ mất ăn mất ngủ, tội gì không dằn mặt họ sau bao chuyện họ gây ra cho mình phải không các mẹ!

Aries

Tin mới