(Tổ Quốc) - Ngay trong lúc đưa con về nơi an nghỉ cuối cùng, Xuân cũng không gào khóc như "mẹ nhà người ta", mặt chỉ lạnh lùng đến mức đáng sợ, không ít người nguyền rủa "cái loại mẹ quạ tha"...
Sơn cũng cảm thấy Xuân thật là máu lạnh. Làm mẹ kiểu gì mà con mất vì tai nạn cũng chỉ gào lên 1 lần rồi thôi. Còn trước trong và sau đám tang vẫn lạnh tanh như đưa tiễn người dưng. Sơn bảo với Xuân: "Chuyện con mình như thế, anh biết em cũng đau lắm, nhưng muốn khóc thì cứ khóc lên. Không phải nén lại đâu". Xuân điềm nhiên bảo: "Em không sao. Dù gì con cũng ra đi rồi". Sơn thấy thế thì tức tối trách mắng cô làm mẹ kiểu gì mà cảm xúc khi con mất chỉ như người dưng, cô không có trái tim ư, rằng anh chưa từng thấy ai làm mẹ mà điềm nhiên trước nỗi đau như cô, rằng cả làng trên xóm dưới ai cũng dị nghị vì cái loại mẹ như cô... Xuân thì vẫn im lặng.
Từ đó chỉ vì chuyện này mà tình cảm vợ chồng cũng nguội lạnh. Thiếu vắng tiếng cười nói của con càng làm cho căn nhà thêm trống trải. Cả hai cứ tối ngủ là quay lưng vào nhau. Xuân thì Sơn hỏi gì đáp nấy, có mắng có chửi cũng không thanh minh. Cuộc sống thực sự rơi vào bi kịch.
Xuân từ ngày con mất còn đi mua nhiều thùng sữa tươi để lên phòng. Sơn hỏi thì cô bảo: "Em cảm thấy mệt cần tầm bổ". Điều đó càng khiến anh cảm thấy không thể chịu nổi. Loại mẹ kiểu gì con mất chẳng đau buồn còn lo đi tẩm bổ. Tuy nhiên, Sơn cũng không nói gì, vì nói ra điều đó thì thật quá đáng.
Một hôm Sơn tỉnh giấc, khi đó đã là 3 giờ sáng rồi không thấy Xuân nằm cạnh. Anh ngồi dậy thì thấy cửa ra ban công đang hé mở. Anh liền đứng dậy lén nhìn ra thì thấy Xuân đang ở đó. Anh ghé mắt vào nhìn kĩ hơn thì thấy tay cô cầm hộp sữa. Sơn nghĩ hóa ra nửa đêm vợ mình lén mang sữa ra đây uống, chứ không uống trước mặt chồng, chắc là ngại đây.
Nhưng không, anh thấy cô đang tưới sữa vào gốc cây đặt ngoài ban công. Tiếng Xuân thì thầm nhưng trong đêm như gió thoảng nhưng nghe vẫn rõ: "Con à, con có đói không, uống chút sữa con nhé. Mẹ nhớ con lắm nhưng mẹ không muốn để ai thấy cả. Mọi người ai cũng đau buồn rồi, mẹ phải mạnh mẽ đúng không con?
Con vẫn tưới cho cây mỗi ngày nên mẹ tin con sẽ ở đây. Con uống sữa đi cho đỡ đói. Mỗi ngày mẹ sẽ gặp con ở đây. Đừng xa mẹ nhé. Chỉ còn có con yêu mẹ thôi. Đến bố giờ cũng không còn thương mẹ nữa. Mẹ thèm ôm con quá. Gọi 1 tiếng mẹ đi con...".
Sơn thực sự choáng váng trước những gì anh nghe được. Hóa ra là như thế, không phải vợ anh không thương nhớ con mà cô ấy thể hiện mình cứng rắn cho người khác vững vàng. Còn cô vẫn tin rằng sẽ gặp được con ở đây, mang hết cả tình yêu và nỗi nhớ vào chiếc cây ấy.
Đúng là lúc con anh còn sống, con thường tưới cho chiếc cây đó và bảo: "Cây ơi lớn nhanh nhé, anh thương cây lắm". Sơn đấm ngực mà khóc vì đã không biết nghĩ cho vợ. Giá như anh đủ 1 chút tinh tế sẽ hiểu chẳng có người mẹ nào mà không thương con. Trước đây vợ anh đã chăm sóc con chu đáo thế, chẳng qua là nỗi đau quá lớn khiến cô câm nín như vậy thôi.
Sơn mở cửa bước ra. Xuân khá sững sỡ khi thấy chồng, Sơn ôm cô vào lòng mà khóc rồi chỉ nói được 1 câu trong tiếng nấc: "Anh xin lỗi, anh... xin lỗi vợ nhiều".
ĐX