(Tổ Quốc) - "Lúc ấy em đã ức lắm rồi nhưng vẫn nhịn. Thế mà hắn còn làu bàu, cằn nhằn mãi: 'Cô đúng là sống không có não, không biết suy nghĩ à? Đã ăn bám lại còn tiêu hoang. Làm gì, đi đâu mà phải mua giày tới 500 bạc'", cô vợ kể.
Nếu đúng là phụ nữ hơn thua nhau ở tấm chồng thì người vợ trong câu chuyện mới được chia sẻ trên mạng xã hội dưới đây thật sự quá thiệt thòi. Song khi tự mình cảm nhận rõ ràng được điều ấy, cũng xác định không thể dựa dẫm vào người đàn ông mình gọi là chồng, cô đã chọn cho mình một giải pháp cực kỳ đặc biệt.
Cô vợ tâm sự: "Các cụ có câu, lấy chồng như đánh bạc. Tiếc rằng số em đen, thua ngay ván đầu. Nghĩ mà nó chán.
Nói thật bên ngoài nhìn vào, hầu như ai cũng tưởng em hạnh phúc, sung sướng lắm vì lấy được chồng đã đẹp trai, còn thành đạt tâm lý. Bởi ra ngoài, lúc nào hắn cũng tỏ ra hào phóng, ga lăng. Thế nhưng có ai biết về với vợ, hắn ki bo, tính toán từng đồng từng hào. Lúc nào hắn cũng cậy bản thân hắn kiếm được nhiều tiền, nhà cửa do một tay hắn mua nên khinh thường vợ lắm.
Thu nhập của hắn một tháng tầm 40, 50 triệu. Em thì chỉ là nhân viên văn phòng, lương 7 triệu không hơn không kém. Vì thế trong mắt hắn vợ chỉ giống như ô sin giúp việc. Sinh song bé đầu lòng, hắn bắt em nghỉ hẳn việc ở nhà sinh con với lý do đi làm như em chỉ tốn thời gian, không giải quyết được gì.
Ban đầu em không chịu mà hắn làm căng, bắt em lựa chọn một là nghỉ việc, hai là ly hôn. Nghĩ thôi thì 'trời không chịu đất, đất đành chịu trời', em xin nghỉ không lương 1 năm tính chăm cho con cứng cáp rồi sẽ đi làm lại sau.
Người ngoài có ai hiểu đấy là đâu, bạn bè đồng nghiệp tới nhà chơi cứ nghĩ em sướng, được chồng chiều, đẻ được cậu con trai chồng cho nghỉ ở nhà ăn chơi luôn. Chứ có ai biết, hắn kiếm nhiều tiền nhưng chỉ để đắp vào bản thân hắn, đồ hắn dùng toàn hàng hiệu từ quần áo, thắt lưng, ví da các kiểu toàn tiền triệu. Vợ thì một tháng hắn đưa cho 7 triệu bạc bao gồm cả bỉm sữa, ăn uống tất tần tật. Nếu tiêu quá, tự em bù chứ hắn không đưa thêm.
Cũng vì thế từ ngày sinh, em chẳng bao giờ dám mua sắm cho bản thân. Trong khi đẻ xong người ngợm sồ sề, quần áo ngày con gái có mặc được nổi đâu. Thế mà bảo hắn đưa tiền cho vợ mua vài bộ đồ hắn bảo: 'Chỉ ở nhà thì cần gì phải mua đồ lắm. Tiền không kiếm được thì cô cũng phải có ý thức giữ tiền. Đừng ngồi ấy mà nghĩ ra cách tiêu tiền'.
Cho đến chiều hôm qua, em vào mạng thấy có đôi giày cao gót giảm giá còn 490k. Đôi giày của em đi 2 năm tã hết cả rồi, vậy là em đặt mua đôi giầy ấy. 2 tiếng sau, shipper giao hàng tới nhà. Thế nào lại trùng hợp đúng lúc hắn đi làm về, em lại đang mải tắm cho con. Tiện em nhờ hắn nhận hàng trả tiền mà hắn đỏ mặt không cho em lấy giày, làm em ngượng đỏ mặt với người ta.
Lúc ấy em đã ức lắm rồi nhưng vẫn nhịn. Thế mà hắn còn làu bàu, cằn nhằn mãi: 'Cô đúng là sống không có não, không biết suy nghĩ à? Đã ăn bám lại còn tiêu hoang. Làm gì, đi đâu mà phải mua giày tới 500 bạc. Cô nghĩ tiền tôi là lá tre chắc. Tôi cảnh cáo cô lần cuối nếu còn tiếp diễn, tôi dắt cô trả về cho bố mẹ cô dạy lại đó'.
Nghe hắn nói mà em ức tới cổ, cảm giác như không còn tí tình nghĩa vợ chồng nào nên em cũng không muốn nhẫn nhịn thêm. Đỏ mặt, em đặt con xuống giường chỉ thẳng tay: 'Anh khỏi phải dắt tôi đi đâu, tự tôi sẽ đi để anh ôm tiền mà sống một mình. Anh nên nhớ, ngoài là vợ anh ra, thì tôi còn là con người, có công ăn việc làm đoàng hoàng. Dù lương tôi không cao nhưng đủ sống, không cần phải tơ hào 1 xu của anh. Viết đơn đi, tôi ký cho tiền hàng tháng của anh nhận về không bị tiêu hao'.
Vừa nói em vừa đi gấp đồ, hắn cứ ớ người nhìn em xong bảo em láo, ương bướng. Cơ mà đến cái nước này rồi em bỏ ngoài tai hết.
Ban đầu hắn tưởng em dọa song thấy em gọi taxi, bế con xách vali ra cửa mới cuống cuồng giữ lại không cho đi, bảo vợ chồng có gì nói chuyện nhưng em hất luôn tay, một mạch ra xe. Cả tối qua hắn nhắn tin bảo muốn gặp em để vợ chồng nói chuyện nghiêm túc, em cũng kệ không nhắn lại. Nói chung em chán lắm rồi, có lẽ em sẽ ly hôn thật".
Đúng là phụ nữ đã yêu là hết mình nhưng khi người đàn họ yêu làm họ mất niềm tin thì họ cũng chẳng thiết tha gì mà không buông bỏ vậy nên đàn ông đừng thấy mình được yêu, được vợ hi sinh cho mọi thứ mà nghĩ cô ấy không thể sống thiếu mình. Nếu hiểu như thế là đàn ông đang mắc sai lầm quá lớn, bởi vì chồng, phụ nữ có thể hi sinh quên mình, họ cam chịu, bao dung chứ không hề yếu đuối nên đừng để tuột mất hạnh phúc thật sự rồi mới ngồi tiếc nuối nhé!
Hải Hương