(Tổ Quốc) - Giờ thì Nhung hiểu tất cả rồi, thật không ngờ hai người họ lại đối xử với cô như vậy. Đã thế Nhung sẽ không cam chịu mãi đâu.
Mới cưới được 6 tháng Nhung đã phải xa Khoa. Cũng đã tính toán từ trước với nhau rồi, không cưới thì sợ mất, cưới xong vẫn phải lo làm ăn kinh tế nên vợ chồng Nhung đành gác lại tình riêng vì sự nghiệp chung.
Khoa đi Nhật 3 năm và đặt mục tiêu sẽ kiếm 1 số vốn để mở cửa hàng, 2 vợ chồng sẽ ra ở riêng. Thấy chồng nghĩ được như thế Nhung cũng mừng lắm, tủi thân đến mấy cô cũng ủng hộ việc chồng đi làm xa.
3 tháng trôi qua, Khoa khoe đi làm lương cũng khá ổn, sắp trả được hết nợ số tiền phí sang đây rồi. Lại 3 tháng tiếp theo, Khoa gọi cho vợ ít hơn, anh bảo tăng ca nhiều để kiếm thêm tiền lo cho tương lai vợ con.
"Thằng Khoa nó có gửi tiền về đều không em? Đàn ông xa nhà là nguy hiểm phết đấy. Cẩn thận, đàn bà mình là phải nắm đằng chuôi không nó mang hết đi cho gái là xong", Nhung chột dạ với câu hỏi của chị gái. Đúng là đến 1 năm nay cô chưa biết cầm được 1 đồng lương nào của chồng gửi về. Khoa cũng không đề cập gì, chỉ nói tự mình giữ đỡ phải gửi lách cách.
Đã 12 giờ đêm, con bé cứ ọ ọe làm Nhung không ngủ được. Vừa cho nó ti, Nhung vừa đọc email Khoa mới gửi: "Vợ yêu, đợt này làm nhiều nên chồng không có thời gian gọi điện nhắn tin cho vợ, 2 nơi lại lệch múi giờ nữa. Công ty chồng làm người ta trả lương theo năm nên cuối năm chồng gửi về 1 cục cho vợ nhé. Còn giờ tạm thời gửi vợ 1000 nụ hôn. Yêu vợ, nhớ con".
Nhung cười nhạt. Đọc những lời vừa rồi không làm cô vui lên mà khiến lòng Nhung thêm khó chịu. Khoa đâu có biết được cái cảnh cô phải ngửa tay xin mẹ chồng từng đồng, từ bỉm sữa cho con đến chi tiêu ăn uống. Có chút vàng cưới với tiền người ta thăm đẻ Nhung cũng chẳng tiết kiệm được, mẹ chồng khó khăn quá nên cô phải bán vàng đi để chi trả cuộc sống.
Hơn 1 giờ sáng, con gái đã ngủ say, Nhung thẫn thờ ngồi nghĩ vẩn vơ. Cô tranh thủ xuống nhà lấy chút nước không lát con bé lại tỉnh. Đi qua phòng mẹ chồng thì Nhung nghe có tiếng nói chuyện. Bố chồng cô về quê được 2 hôm rồi, giờ này bà còn chuyện trò với ai được?
Vừa định bước đi thì nội dung cuộc nói chuyện của mẹ chồng đã níu chân cô lại: "Mẹ đã bảo rồi, mày không phải lăn tăn suy nghĩ gì cả. Giờ mẹ đẻ ra mày mà mày còn không tin mẹ à. Gọi video có thấy vợ nó béo tốt không, chả công tôi chăm thì công ai. Cái Nhung nó đang nuôi con thơ nhiều cái bất tiện, cứ gửi tiền về mẹ giữ là yên tâm nhất...".
Giờ thì Nhung hiểu tất cả rồi, thật không ngờ hai người họ lại đối xử với cô như vậy. Đã thế Nhung sẽ không cam chịu mãi đâu.
Tối hôm sau, Nhung soạn 1 email với nội dung thế này rồi gửi Khoa: "Cám ơn chồng yêu. 1000 nụ hôn của anh gửi đêm qua em đã tiêu tốn hết rồi. 300 cho anh thu tiền điện, 200 cho anh tiền nước, 200 anh tiền mạng. Còn lại là mấy anh bán sữa, bỉm rồi thức ăn, sinh hoạt nữa chồng ạ. Khổ, người ta toàn là đàn ông nên 1000 nụ hôn anh gửi chẳng đủ cho em chi phí. À mà còn anh hàng xóm cạnh nhà mình chồng cứ chê người ta 'giỏi mà ế vợ cũng vứt' ấy. Hóa ra anh ấy là bác sĩ chỗ phòng tiêm chủng chiều nay em cho con mình đi tiêm. Anh ấy cho em đi nhờ xe về, lại còn làm hẳn sổ khám riêng cho con bé nhà mình. Anh hàng xóm giúp mẹ con em nhiều quá mà 1000 nụ hôn anh gửi em dùng hết rồi, thôi thì em ứng tạm ra cuối năm anh về trả sau nhé".
Ở 1 đất nước xa xôi, Khoa đọc xong mà lòng lo đứng lo ngồi. Cãi lão hàng xóm kia mấy lần khen Nhung xinh với nấu ăn ngon nữa. Dù khen vô tư nhưng "lửa gần rơm lâu ngày cũng bén". Sau 1 hồi suy nghĩ Khoa gọi ngay cho Nhung dặn vợ: "Từ tháng sau anh gửi tiền về cho vợ chi tiêu nhé. Vợ đừng nhờ vả cái thằng cha kia nữa. Anh toàn thấy nó nhìn trộm em thôi. Cho con đi đâu thì đi taxi, không phải đi nhờ. Mua sắm cái gì cứ bảo anh, hết tiền anh lại gửi".
Nhung mỉm cười đắc ý. Phải lấy độc trị độc mới được cơ. Đã thế Nhung ra ngân hàng làm hẳn 1 quyển sổ tiết kiệm rồi chụp lại cho Khoa nhìn. Cho chừa cái tội lấy vợ rồi còn không tin vợ, chỉ nghe mẹ mình.
Lạc Lạc