(Tổ Quốc) - Ai cũng nghĩ người chồng sẽ nhường cho vợ mình cơ hội được sống. Song điều đó đã không xảy ra, ông vượt lên trước vợ rồi nhanh chóng xuống xuồng cứu hộ. Khó hiểu quá đúng không?
Có những câu chuyện được chia sẻ trên các diễn đàn khiến nhiều người đi từ cảm xúc này đến cảm xúc khác. Dù nó xuất phát từ hiện thực hay là những chuyện truyền miệng thì ở 1 khía cạnh nào đó, nó vẫn là thứ gia vị cuộc sống giúp chúng ta có cái nhìn đa chiều và trân trọng những thứ mình đang có nhiều hơn.
Một cô gái kể lại câu chuyện mà bạn ấy đã được nghe thời còn đi học. Câu chuyện như sau:
"Tôi luôn thích những thứ bất ngờ, nhất là các tình huống không thể đoán biết được cái kết. Tôi nhớ hồi cấp 3 cô giáo dạy văn kể cho chúng tôi nghe về chiếc tàu đắm cùng người chồng để mặc vợ mình chết chìm. Nghe có vẻ vô nhân đạo quá đúng không?
Một tàu du lịch chẳng may bị đắm. Và một cặp vợ chồng trên tàu sau màn hoảng loạn cuối cùng đã đến được xuồng cứu sinh. Nhưng lúc này chỉ còn một chỗ ngồi trên thuyền. Ai cũng nghĩ người chồng sẽ nhường cho vợ mình cơ hội được sống. Song điều đó đã không xảy ra, ông vượt lên trước vợ rồi nhanh chóng xuống xuồng cứu hộ. Người vợ đứng trên con tàu đang chìm dần và hét lên thất thanh... Cảnh tượng vô cùng đau xót.
Đến đoạn này, cô giáo hỏi chúng tôi đố ai biết người vợ bất hạnh ấy đã nói gì với chồng. Đa phần các bạn đều tỏ ra bức xúc với những câu trả lời: 'Anh là đồ tồi', 'Tôi hận anh'... hay những câu đại loại như vậy.
Nhưng tôi luôn không tin vào những điều tiêu cực. Tôi đã đưa ra câu trả lời cuối cùng rằng: 'Thưa cô em nghĩ bà ấy sẽ dặn chồng hãy chăm sóc các con của họ thật tốt'. Mọi người rất ngạc nhiên với câu trả lời của tôi. Cô giáo nghĩ tôi đã từng đọc câu chuyện ấy nhưng sự thật nó lại là câu ba tôi đã dặn mẹ lúc ba qua đời. Tôi nghĩ nó là lời cuối cùng của những cặp vợ chồng sắp phải cách xa 2 thế giới nói với nhau. Không ngờ đó lại là đáp án chính xác.
Cô giáo bắt đầu kể đầu đuôi câu chuyện cho chúng tôi nghe. Hóa ra đó là chuyến đi kỉ niệm cuối đời khi người vợ biết mình bị ung thư không thể qua khỏi. Chỉ còn 1 tháng để sống, bà muốn làm gì đó thật ý nghĩa với người đàn ông mình đã trao gửi cả cuộc đời. Và đối mặt với giây phút sinh tử, tất nhiên bà sẽ để dành sự sống cho chồng mình.
Bao nhiêu năm sau, khi ông qua đời các con đã tìm được cuốn nhật ký ba mình để lại. Trong đó ông viết gửi đến người vợ thân yêu: 'Khi biết chỉ có 1 cơ hội được sống, anh đã muốn chìm cùng em. Nhưng anh nhớ ngày cầm trên tay kết quả xét nghiệm, em đã dặn anh rằng, chúng ta khống sống cho riêng mình, chúng ta còn có trách nhiệm với con cái, nuôi con khôn lớn, trưởng thành. Khi đẩy anh xuống thuyền em nói chết thế này em còn thanh thản hơn bệnh tật đau đớn giày vò. Vậy mà 20 năm nay nghĩ về hôm ấy anh chưa một ngày được thanh thản...'.
Vậy đó, đừng vội đánh giá điều gì khi chúng ta chỉ nhìn thấy bề nổi".
Quả thật là một câu chuyện đáng để suy ngẫm. Thực tế cuộc sống không cho phép người ta mềm yếu dù đến một lúc nào đó, nghịch cảnh "quật" họ đến mức muốn tìm đến cái chết để giải thoát.
Khi bước vào hôn nhân, cảm xúc cá nhân sẽ phải nhường chỗ cho những nghĩa vụ và trách nhiệm. Ngoài tình yêu đôi lứa, phụ nữ và đàn ông đã trở thành bố, thành mẹ, mất đi 1 người đau lắm nhưng họ không được phép gục ngã trong lúc này.
Chỉ sau khi trải qua ranh giới sinh - tử người ta mới biết trân quý cuộc sống này. Đời người ngắn lắm, khi còn được bên nhau hãy đối xử với nhau tốt đẹp nhất. Đừng tiếc tình yêu thương để chẳng may có biến cố xảy ra mỗi người cũng không phải nói 2 chữ giá như bởi khi còn sống đã dốc hết lòng cho nhau rồi.
Ross