(Tổ Quốc) - Khi biết được bí mật của chị dâu, tôi vô cùng bất ngờ. Song tôi cũng thông cảm và thương chị nhiều hơn.
Chị dâu hơn tôi 4 tuổi, kém anh trai tôi 2 tuổi. Ngày chị được gả về tôi vừa đỗ đại học. Thế nên, 2 chị em thực ra cũng ít nói chuyện và tiếp xúc.
Cả tháng tôi mới về quê 1 lần. Song dù tôi có về thì cũng dành nhiều thời gian lê la quán xá với bạn bè. Còn chỉ có mặt ở nhà trong bữa tối ngày thứ 7 mà thôi. Và đó cũng gần như là thời gian duy nhất tôi với chị giao tiếp với nhau.
Ấn tượng của tôi về chị là hiền, nấu ăn ngon, chịu khó. Cuộc sống của chị dâu tôi hầu như chỉ nghe qua lời bố mẹ, anh trai. Bố mẹ tôi khá ưng chị. Nhưng hình như chị ấy không khiến anh tôi hạnh phúc. Cũng phải thôi, cuộc hôn nhân của họ là do mai mối mà...
Khi xưa, anh tôi yêu 1 chị cùng xã. Song chị ấy sang Nhật và có người mới. Anh tôi ở nhà điên cuồng vì thất tình. Mẹ tôi phải nhờ mấy người quen giới thiệu cho anh ấy người khác để mau chóng quên tình cũ.
Và trong số 4-5 người được giới thiệu, cuối cùng anh ưng ý nhất với chị Hòa - tức chị dâu tôi hiện giờ. Mãi sau này tôi mới ngờ ngợ đoán ra, anh chọn không phải vì thích. Đơn giản vì chị Hòa quá hiền, không hỏi han, quan tâm gì tới quá khứ của anh. Chị cũng không ghen khi nhìn thấy anh vào facebook tình cũ. Chị cũng không gào lên khi anh chỉ mải mê lướt điện thoại mà bỏ bê chuyện nhà.
Tôi có chút thương cảm với chị dâu. Song phải tận vài năm về sau, khi tôi trưởng thành hơn tôi mới thật sự xót chị ấy...
Cưới nhau được 6 năm, chị dâu và anh trai tôi có 2 nhóc. Anh chị giờ đã ra ở riêng, chị thì đi làm văn phòng ở khu công nghiệp. Lương cũng hơn 10 triệu, làm hành chính, khá ổn. Anh trai tôi thì vẫn thế, vẫn làm kĩ sư điện lương 15-18 triệu.
Họ được bố mẹ tôi cho mảnh đất tít ngoài phố huyện, rồi hỗ trợ thêm cũng xây được căn nhà 2 tầng khang trang. Bố mẹ thi thoảng có việc mới ghé qua. Anh chị thì cũng bận, lại xa nên không tới chơi đều.
Dạo này tôi đã về quê ở hẳn. Đang tìm việc, lại rảnh rỗi nên hay ghé qua chơi với các cháu. Nhưng 3-4 lần tôi ghé đúng lúc bữa tối, đều gặp chị dâu nấu thịt bò. Hôm thì thịt bò xào cần, lúc lại canh thịt bò, khi thì sốt vang... Nhưng nào cũng là bò, cùng món gì đó, tôi thấy hơi lạ. Tôi còn hỏi vui Bi (cháu lớn của anh chị) là 2 anh em thích ăn thịt bò à? Nó chỉ xị mặt ra, bảo không.
Tuy nhiên, tới lần thứ n gì đó, tôi lại thấy chị dâu nấu thịt bò. Trong bữa ăn, thằng Bi không thèm gắp, nó ngồi nhặt từng hạt cơm trắng và ăn kiểu rất chán đời. Chị dâu phải dỗ dành nó:
- À, Bi không thích thịt bò xào hả con? Thôi để mai mẹ làm sốt vang cho ăn nhé. Ninh nhừ, ăn mềm, chấm bánh mì nữa thì hết ý.
Thằng bé mặt xị ra một đống. Rồi nó chẳng nói chẳng rằng, tiếp tục cầm thìa chọc chọc vào bát cơm. Anh trai tôi thì thờ ơ lướt điện thoại. Tôi trêu các cháu, nói chuyện vu vơ với chị dâu, rồi ra về.
Tôi đem những nghi vấn nói với mẹ, bà lại cho rằng tôi nghĩ quá nhiều. Tuy nhiên, một hôm khác tôi đi chơi với bạn, đi qua khu chợ ở thành phố lại thấy chị dâu đang ngồi bán thịt bò. Tôi vội vàng phanh lại, chạy ra hỏi ngay cho ra lẽ.
Lúc này, chị mới buồn rầu kể sự tình:
- Anh em mất việc mất tháng rồi. Nghe người ta đi kinh doanh, buôn bán em ạ. Nhưng bán được mấy tháng mà không đắt khách, lãi chả thấy đâu thì chán. Cuối tuần nào chị cũng phải ra bán phụ, rồi tan làm cũng ra giúp.
Em nhìn đấy, thịt trâu, thịt bò thì đâu có để được lâu. Bảo quản ngăn đông bỏ ra là nó không tươi ngon rồi. Khách họ biết ngay. Thế là ngày nào chị cũng phải đăng bán online, rồi đi rong để gạ gẫm từng nhà mua thịt, vẫn thừa. Chị mang về làm đủ món ở nhà, tới nỗi bọn trẻ nhìn thấy bò là sợ.
Mà chị bán giúp thì thấy cũng không tới nỗi nào. Chẳng qua anh trai em lười, lại không biết cách nói chuyện với khách, cứ cục cằn thô lỗ ý.
Chị đang khuyên anh là cố hết tháng này là hết hợp đồng nhà rồi thôi. Chứ chị oải lắm rồi, chịu không nổi nữa. Mà anh còn cấm chị nói với bố mẹ cơ...
Nhìn chị xanh xao đi thật. Tôi thấy thương cho chị. Tôi còn phát hiện anh vẫn thả tim ảnh cô người yêu cũ thường xuyên. Chả rõ họ có gì không nhưng tôi uất ức thay chị dâu. Chị vừa là trụ cột kinh tế, lại lo mọi việc trong nhà, thế mà anh tôi chẳng biết trân trọng.
M52