(Tổ Quốc) - Tôi đã từng chờ em dài hơn những năm tháng nhạt màu phía trước. Dù thế nào tôi vẫn muốn nhắc lại, em là người DƯNG tôi THƯƠNG nhất cuộc đời này...
"Thứ tình cảm mười mấy năm tôi dành cho em, không phải là thứ cảm xúc nhất thời hay sự bồng bột của tuổi trẻ. Mà là tình cảm sâu nặng mà người con trai dành cho người con gái khiến họ có cảm giác hạnh phúc khi ở bên. Người mà họ muốn bảo vệ cả đời dù bản thân có phải trải qua bao sóng gió, đau khổ đi chăng nữa. Tôi đã từng chờ em dài hơn những năm tháng nhạt màu phía trước. Dù thế nào tôi vẫn muốn nhắc lại, em là người DƯNG tôi THƯƠNG nhất cuộc đời này...
Ngày buồn, tháng nhớ, năm thương!".
Khoa đặt nhẹ quyển sổ tay cũ sờn xuống giường bệnh - nơi chú sắp trút hơi thở cuối cùng. Vậy là hôm nay Khoa đã biết tất cả vì sao chú nhận nuôi 1 đứa trẻ mồ côi như Khoa nhưng không cho gọi bằng cha. Và vì sao suốt những năm qua chú không muốn lập gia đình.
Cách đây gần tháng, lúc tỉnh táo nhất chú tâm sự với Khoa câu chuyện cuộc đời mình, về người phụ nữ mà chú vẫn đau đáu đợi trông.
"Thực ra chú có thử yêu chứ, yêu vài người nhưng rồi chú nhận ra, có lấy cũng chỉ làm khổ họ. Chú sợ 1 ngày sẽ trở thành kẻ phản bội: Kiểu có người mới nhưng vẫn vấn vương người cũ. Hoặc lúc nào đó cô ấy trở về, chú lại không đành lòng mà phản bội vợ mình thì sao. Vậy nên chú mới chọn cuộc sống thế này".
Chú và cô ấy học cùng lớp, chú đi học muộn 1 năm nên hơn tuổi cô ấy. Chú thường lầm lũi ngắm nhìn cô ấy từ xa. Cái tuổi 17 mà, thích lắm nhưng hoàn cảnh quá chênh lệch nhau nên chú không bao giờ có ý định bày tỏ.
Rồi 1 ngày cuối cấp, viết lưu bút cho chú cô ấy nói cô ấy thích chú, rất thích nhưng vẫn chờ chú tỏ tình trước. Bởi suốt 3 năm chú luôn là người đi sau bảo vệ cô ấy, xuất hiện lúc cô ấy vui hay buồn.
Mối tình của cô chú chớm nở ở cái tuổi đẹp nhất, bao hứa hẹn, bao niềm tin vào tương lai. Vào đại học thì mỗi đứa đậu 1 trường, lúc này gia đình cô ấy mới biết chuyện nên cấm đoán ghê lắm. Đó là điều chú hoàn toàn hiểu được, họ chỉ muốn tốt cho con gái của họ mà thôi.
Chú lao vào học và đi làm thêm. Ai ngờ 1 ngày trời mưa tầm tã, cô ấy xuất hiện trước cửa phòng chú. Cô ấy khóc rất nhiều và ôm chặt chú cầu xin hãy để cô ấy được ở lại đây.
Chú không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng cô ấy rất mong manh và yếu đuối. Chắc hẳn phải có cú sốc lớn lắm mới khiến cô ấy sợ hãi đến vậy. Mãi sau chú mới biết ba mẹ cô ấy ly hôn, ba cô ấy với bồ có con riêng. Nhà họ có lẽ ngoài tiền ra thì chưa bao giờ mang lại cho con cái hạnh phúc và sự tôn trọng thực sự.
Chuyện 1 túp lều tranh, 2 trái tim vàng bắt đầu từ ngày ấy. Nhưng quả nhiên mọi thứ không như trong phim. Cô ấy sống cảnh tiểu thư quen rồi nên người yếu, không chịu được khổ. Nhìn cô ấy như vậy chú cũng xót xa lắm. Chú cố tăng ca rồi dạy thêm để kiếm tiền trang trải cuộc sống cho 2 đứa.
Cô ấy có 1 chiếc bình pha lê rất đẹp và có vẻ đắt tiền. Cô ấy có thói quen cắm hoa mỗi ngày, phải nhìn thấy hoa thì cô ấy mới có cảm hứng làm mọi thứ. Chú đã dọn dẹp và chọn 1 vị trí trang trọng nhất trong căn phòng trọ 15m2 để cô ấy đặt bình hoa. Những bông hồng, thược dược, phăng... quả thật khiến cuộc sống của 1 thằng sinh viên nghèo như chú khác hẳn.
Rồi 1 hôm chú trở về nhà không thấy cô ấy, trời thì mưa to. Chú lo lắng đi tìm thì đột nhiên cô ấy đội mưa về. Cả đêm hôm đó cô ấy sốt, đau họng và ho vì nhiễm lạnh. Chú đã trách cô ấy tự ý ra ngoài mà không mang áo mưa theo. Lời qua tiếng lại thế nào 2 người lại cãi nhau. Đó là lần đầu tiên chú thấy cô ấy khóc. Nhưng chú thật sự mệt mỏi với kiểu cách tiểu thư của cô ấy.
Và rồi, sau cái hất tay chú đã xô vào chiếc bàn vốn cập kênh sẵn để lọ hoa pha lê rơi xuống đất vỡ tan tành. Bắt đầu từ giây phút ấy mọi thứ như dừng lại kể cả mối quan hệ này. Cô ấy bỏ chạy ra ngoài đường thì cũng là lúc mẹ cô ấy tìm đến. Bà đã tát chú 1 cái và đưa con gái về, tuyên bố mãi mãi không cho 2 đứa đến với nhau.
Cả chiều ấy tim chú vỡ vụn theo những mảnh thủy tinh vương vãi kia. Chú chợt nhận ra 1 điều, cô ấy cũng như chiếc bình hoa quý, đặt vào nơi tối tăm, khập khiễng vừa không toát được vẻ đẹp lại vừa dễ đổ vỡ. Chú không thể ích kỉ để cô ấy chịu khổ vì cái tình yêu viển vông này được.
Hôm sau chú mới biết, cô ấy mang áo mưa đến chỗ làm cho chú nhưng chú lại không có ở đó và cô gửi lại anh bạn làm cùng. Chú xong việc lo lắng cho cô ở nhà nên cũng chạy 1 mạch về luôn. Kết quả chú đã mất cô ấy chỉ vì sự nóng vội, hồ đồ.
Chú lao đầu vào học tập và làm việc cho đến ngày ra trường xin vào 1 công ty có tiếng của tỉnh. Bấy giờ chú mới tự tin đi tìm gặp cô ấy. Nhưng định mệnh cuộc đời đã không cho chú làm điều đó. Trong cú va chạm xe trên đường vô tình chú mới biết mình bị bệnh thiếu máu cơ tim cục bộ. Chú đã mắc cái "tội nghèo", giờ còn bệnh tật nữa thì chăm sóc cô ấy làm sao?
Vậy là lần này chú quyết tâm cắt hẳn mối tình cả thanh xuân. Chú bảo: "Giới hạn cao nhất của tình yêu là biết từ bỏ nếu mình không thể đem hạnh phúc cho người ta. Thực tế không phải lúc nào cố gắng cũng mang lại kết quả tốt cho cả 2".
Chú hài hước nói với Khoa rằng, nhỡ đâu 1 ngày vô tình gặp cô ấy trên đường mà Khoa gọi chú bằng ba thì cả đời chờ đợi của chú coi như công cốc.
Có những tình yêu lạ lùng như thế đấy! Rốt cuộc, bất chấp tất cả để được yêu hay đứng từ xa chúc phúc lựa chọn nào sẽ tốt hơn đáp án chỉ chính xác trong lòng mỗi người. Nhưng hãy cứ tin, mỗi chiếc bình pha lê sẽ đẹp nhất khi có người ngắm chúng chứ không phải được ở 1 nơi sang trọng!
Ross