(Tổ Quốc) - Không phải tôi so bì gì với em chồng, nhưng nếu nói không buồn thì cũng không đúng.
Tôi sinh con, ở cữ nhà chồng và được mẹ chồng chăm sóc. Hồi đó, tôi cũng muốn về nhà đẻ nhưng trước ngày tôi sinh đúng một tuần thì mẹ tôi bị tai nạn gãy chân. Rơi vào thế buộc, tôi phải ở nhà chồng dù không mong muốn.
Mẹ chồng chăm tôi theo kiểu ngày xưa. Bà bắt tôi nằm than, không được tắm suốt một tháng trời mà chỉ xông nước lá. Nghĩ lại những ngày đó, tôi vẫn còn ám ảnh. Căn phòng nóng bức, ngột ngạt. Cơ thể tôi và con lúc nào cũng nhớp nhúa mồ hôi, bốc mùi sữa bỉm. Đầu tóc tôi bết lại, dơ bẩn. Đến mức chồng tôi cũng phải sợ, không muốn vào bế con.
Ngày đầu tiên được tắm lại sau một tháng ở cữ, tôi mừng rớt nước mắt. Nhưng mẹ chồng cũng không cho tôi tắm thường xuyên mà cách vài ngày mới tắm một lần. Giờ ngẫm lại, cũng may mẹ con tôi không bị ngạt khói than, cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều đến sức khỏe. Nếu không, chắc tôi không thể tha thứ cho mình được.
Thế mà giờ em chồng tôi đẻ, mẹ chồng tôi lại chăm theo kiểu khoa học, hiện đại. Bà lắp hẳn điều hòa, chuẩn bị phòng sạch sẽ, mua hẳn một bàn ăn mới tinh để trong phòng cho tiện em chồng ngồi ăn. Nhìn cách mẹ chồng chuẩn bị phòng ở cữ cho em ấy mà tôi chạnh lòng.
Không những thế, em chồng tôi còn được sinh dịch vụ, được chăm sóc rất kĩ và ở phòng dịch vụ, điều hòa mát lạnh cả ngày. Tất cả tiền ấy đều do mẹ chồng tôi chi cả. Bà còn bảo chồng tôi cho em gái vài triệu để em ấy sinh đẻ chứ đời người chỉ có hai lần đẻ mà thôi. Còn hồi tôi, bà tiếc tiền, nhất quyết bắt tôi sinh ở khu sinh thường, nóng bức, đông đúc và ngột ngạt.
Giờ em chồng tôi đã về nhà và được mẹ chồng chăm sóc tận răng. Bà thuê y tá về tắm rửa cho mẹ con em ấy theo giờ. Còn bản thân thì nấu nướng chu đáo, cẩn thận cho con gái.
Hôm qua, tôi bế con sang phòng em ấy chơi. Vào phòng máy lạnh mát rượi, thơm phức. Em chồng tôi đang nằm nghe nhạc, em bé thì mẹ chồng tôi bế đi vòng vòng khắp phòng. Thỉnh thoảng bà lại nhắc em ấy ăn cơm đi kẻo nguội. Nhìn mâm cơm ở cữ thơm nức mũi, tinh tươm để trên bàn ăn, tôi không khỏi buồn và tủi thân.
Mâm cơm đầy đủ thịt cá trứng rau, đủ dinh dưỡng chứ không như tôi ngày trước. Trước đây, mẹ chồng toàn bắt tôi ăn cá kho tiêu, rau luộc, thịt hầm đu đủ. Ngoài ra không có trái cây cũng chẳng có sinh tố tráng miệng như bây giờ. Nhìn mâm cơm, nhìn căn phòng, nhìn cách mẹ chồng bồng bế cháu ngoại, tôi ứa nước mắt, bế con về phòng mình lại. Đúng là mẹ chồng phân biệt con dâu con gái, cháu nội cháu ngoại quá mọi người ạ. Không phải tôi so bì gì, nhưng nhìn cảnh này, tôi không buồn là nói dối.
Ban nãy, mẹ chồng còn gọi tôi lại, bảo tôi có tiền thì cho em chồng một ít để em ấy đưa con đi chích ngừa dịch vụ cho yên tâm. Tôi ngớ người. Con tôi cũng toàn chích ngừa tại trạm. Nếu em ấy sợ con sốt thì tự bỏ tiền ra chích ngừa dịch vụ, sao lại bắt tôi cho. Tôi bực quá. Nên từ chối mẹ chồng thế nào cho khỏi mất lòng đây mọi người? Và có nên thắt chặt luôn chi tiêu của chồng để anh không còn tiền dư mà cho em chồng nữa không?
(myhoa...@gmail.com.vn)
N.T.M.H