(Tổ Quốc) - Mà tôi còn chưa được nếm miếng sốt vang nào, chủ quán mới mang bánh mì ra thì bạn trai tôi đã đòi về mất hút!
Tôi vừa mới kết thúc mối tình 2 năm của mình vì bạn trai là một thằng vô tâm bạc nhược chị em ạ. Người ta thì lễ Tết xúng xính hoa quà, được cười vui hạnh phúc, còn tôi thì luôn sợ hãi khi nghĩ đến mấy dịp 8/3, 20/10, Noel với sinh nhật. Lý do rất đơn giản: bạn trai tôi là một người vô tâm, sống theo chủ nghĩa "không hoa quà" và dễ cáu nếu như tôi đòi hỏi.
Nghĩ lại tôi cũng thấy mình ngu ngốc, yêu nhau ngần ấy năm mà chưa bao giờ tôi dám phàn nàn chuyện bị thiệt thòi, thậm chí lần sinh nhật đầu tiên của tôi bên bạn trai, anh ấy còn bỏ đi chơi game đến tận sáng. Chẳng hoa chẳng quà, cũng chẳng chúc gì cả. Tôi khóc hết nước mắt suốt đêm, đòi chia tay nhưng anh dỗ mấy câu lại bỏ qua.
Tôi chẳng dám tâm sự với ai về chuyện đó, sợ bị bạn bè chê cười, rồi bố mẹ chửi mắng tội "dại trai". 24 tuổi đầu mới có người ngỏ lời yêu, ngoại trừ việc không bao giờ tặng quà thì anh ấy cũng tốt, thường xuyên giúp đỡ và cho tôi tiền tiêu vặt. Vì lẽ đó nên tôi không dám chia tay, dù cứ đến ngày lễ là tôi lại tủi thân nằm nhà rồi khóc, ghen tị khi bạn bè khoe hoa quà nọ kia. Đi làm nhận được bông hoa của đồng nghiệp tôi cũng thấy hạnh phúc, nhưng chẳng dám mang về phòng vì sợ người yêu ghen.
Thế đấy, chuyện tình của tôi nó cứ mâu thuẫn mệt mỏi suốt 2 năm, thế mà tôi cũng nhắm mắt chịu đựng được. Tôi nhớ mãi lần đầu thắc mắc sao anh không tặng quà sinh nhật cho em, bạn trai đáp tỉnh queo: "Ngày thường anh cũng cho em đi ăn đi chơi rồi, em phải tiết kiệm cho anh chứ sao lại đòi bày vẽ làm gì cho tốn kém!". Vâng, không ngờ trên đời này lại có người đàn ông coi tất cả mọi ngày như nhau, chỉ khác biệt mỗi dự báo thời tiết...
Giấu được một thời gian thì bạn bè tôi bắt đầu gạ hỏi rằng 8/3, Noel, 1/6 rồi Trung thu tôi có được bạn trai tặng quà như chúng nó không. Tôi sợ quá không dám trả lời tin nhắn, sau thì tôi chống chế sự soi mói của mọi người xung quanh bằng cách tự mua quà cho mình, rồi chụp ảnh đăng lên Facebook. Người yêu tôi ban đầu cũng ghen, tra hỏi đủ kiểu xem ai tặng, nhưng thấy tôi lủi thủi buồn bã nói quà em tự sắm, toàn thứ rẻ tiền nên anh lại tặc lưỡi cho qua.
Mấy hôm trước gió mùa về, đi làm đội mưa lạnh lẽo thấy các hàng bán hoa dần trở nên nhộn nhịp, tôi giật mình nhận ra sắp 20/10. Vừa vặn ga phóng nhanh lên chút, tôi vừa run run khi nghĩ tới cảnh lại lẻ loi một mình trong phòng, tắt hết thông báo Facebook lẫn tin nhắn điện thoại để khỏi trông thấy người khác khoe hoa quà nọ kia.
Hôm nay công ty tôi liên hoan mừng ngày Phụ nữ, tôi vui vẻ đi ăn trưa cùng đồng nghiệp rồi xin sếp về sớm. Đằng nào buổi chiều sếp cũng cho mọi người nghỉ, tôi cảm thấy được an ủi ít nhiều khi có một túi quà nhỏ kèm phong bì do công ty gửi tặng. Tung tăng trên đường về một mình, tôi ghé vào shop quần áo tự thưởng cho mình bộ váy mới, sau khi ưng bụng một chiếc váy xòe như công chúa thì tôi chụp ảnh tự sướng trong gương, đăng story giả vờ như quà được tặng giống mọi dịp lễ trước.
Nào ngờ vừa đăng xong, bạn trai bỗng gọi điện hỏi tôi đang ở đâu. Nghe anh bảo sẽ qua đón đi ăn, tôi ngỡ ngàng tưởng mình nằm mơ. Hỏi đi hỏi lại vài lần để chắc chắn rằng anh không đùa, tôi vội chạy về nhà thay đồ ngay lập tức. Người yêu bảo tôi mặc luôn chiếc váy vừa mua bởi anh thấy xinh xắn, tôi sướng quá cười híp tịt cả mắt!
Đúng 1 tiếng sau anh tới đón thật. Hồi hộp hỏi anh định đưa đi đâu chơi, anh nháy mắt tỏ vẻ bí mật. Lần đầu tiên được người yêu chở đi ăn đúng dịp lễ, tôi háo hức đến nỗi không thể ngồi yên. Đi qua mấy con phố thì bạn trai dừng phịch phát xuống cửa quán, tôi ngó biển thấy ghi "Bánh mì sốt vang - Trứng vịt lộn - Cháo thịt".
- Ơ em tưởng đi ăn nhà hàng?
- Nhà hàng nào? Em bị ảo à? Trời lạnh ăn sốt vang cho ấm bụng, đòi đi ăn đồ tây thì em tự mà đi.
Hơi hụt hẫng một tí nhưng tôi vẫn nhanh nhảu vào trong quán, không muốn phá vỡ kỉ niệm ngày 20/10 đáng nhớ này. Bạn trai mạnh dạn hô to 2 suất sốt vang thêm 2 cốc trà đá, tôi gạ anh chụp kiểu ảnh khoe lên mạng. Anh cau có không chịu nhưng lát sau cũng đồng ý. Hỏi ăn xong có đi đâu nữa không, anh bảo về nhà đắp chăn cho ấm.
Bà chủ quán bê ra được 2 cái bánh mì chuột bé tí teo thì điện thoại người yêu tôi có chuông gọi đến. Anh chạy ra nghe một lúc, tôi mới bẻ 1 miếng bánh mì cho vào mồm thì anh quay lại vội vã kéo tôi đi về.
- Ơ làm sao đấy anh, em đã ăn được gì đâu?!?
- Ăn uống gì nữa, về nhà mà nấu mì ăn. Bạn anh gọi đi chở hộ nó con gấu tặng người yêu, anh phải qua giúp nó.
Nghe bạn trai nói lý do xong mà tôi sững sờ. Quà anh chưa bao giờ tặng tôi dù là 1 gói bim bim, thế mà quà của người khác anh lại nhiệt tình thế cơ chứ! Sau 1 phút ngỡ ngàng, tôi bình tĩnh đứng dậy tự rút ví trả tiền 5 nghìn bánh mì vừa ăn dở. Bà chủ lườm chúng tôi cháy mặt, nhưng tầm này thì quan trọng gì nữa!
Vừa xuống cổng nhà trọ cái bạn trai tôi phóng đi luôn, còn chẳng thèm tạm biệt nửa câu. Tôi rút điện thoại ra nhắn mấy dòng, xác nhận từ hôm nay chúng tôi không còn quan hệ yêu đương gì nữa, sau đó chặn hết liên lạc và tắt máy. Tôi lên phòng tắm rửa sạch sẽ, đốt cây nến thơm rồi nằm nghe nhạc, cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn. Đáng lẽ ra tôi phải vứt thằng người yêu dở hơi ấy đi từ lâu rồi mới phải!
Aries