(Tổ Quốc) - Anna cảm thấy vui vì cô đã góp phần trong quá trình thay đổi luật pháp thế nhưng 9 tháng trong "tổ quỷ" đã khiến cô tổn thương cả về thể chất và tinh thần vĩnh viễn.
Sinh ra và lớn lên ở quê hương Romania, cô gái trẻ Anna (tên nhân vật đã được thay đổi) luôn ôm giấc mộng được đến thủ đô London (Anh) du học. Nhưng để có tiền trang trải học phí, trước tiên cô cần kiếm một ít tiền. Cô nhận những công việc tạm thời - phục vụ bàn, dọn dẹp, gia sư môn Toán, cố gắng chăm chỉ làm việc để thực hiện ước mơ. Vậy mà vào 1 ngày tháng 3 năm 2011, cô bị bắt cóc ngay trên "miền đất hứa" ấy, bị đưa đến Ireland và trải qua 9 tháng địa ngục...
Anna đang rảo bước gần về đến nhà. Cô chỉ đủ thời gian để về nhà ăn vội bữa trưa rồi lại phải di chuyển đến nơi tiếp theo để làm công việc dọn dẹp. Anna vừa đeo tai nghe, say sưa trong các giai điệu bài hát "I Was Here" của Beyoncé vừa đi bộ trên con phố Wood Green, phía bắc London. Cô thò tay vào túi để rút chìa khóa phòng thì bất ngờ có ai đó túm lấy cổ cô từ phía sau, bịt miệng và kéo cô vào cửa sau của chiếc xe ô tô màu đỏ sẫm.
Bọn chúng có 3 người, hai người đàn ông và một người phụ nữ. Họ liên tục tát, đấm và la hét đe dọa cô bằng tiếng Romania. Tai cô gái trẻ ù đi. Người phụ nữ ngồi ở ghế sau lấy túi xách và kéo kính ra khỏi mặt Anna đồng thời đe dọa nếu cô không làm theo những gì chúng nói thì gia đình cô ở Romania sẽ bị giết.
"Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra hoặc họ đưa tôi đi đâu. Tôi đã tưởng tượng đến tất cả mọi thứ - từ thu hoạch nội tạng hoặc mại dâm, đến bị giết nhưng có Chúa mới biết điều gì đang xảy ra", Anna kể.
Người phụ nữ đang lục lọi chiếc túi của Anna, tìm trong ví, kiểm tra các cuộc gọi gần đây và bạn bè trên Facebook trên điện thoại, rồi nhìn vào giấy tờ của cô. Hộ chiếu của Anna cũng ở đó. Cô đã phải mang nó đi theo khắp mọi nơi sau lần bị ăn trộm trong phòng trước đó.
Sau 1 hồi hốt hoảng, Anna cũng trấn tĩnh lại, cô quan sát và nhận thấy không có cách nào để thoát ra khỏi xe. Nhưng khi bị đưa đến sân bay và bị bỏ lại một mình chỉ với 1 trong 2 gã đàn ông, cô bắt đầu tự hỏi liệu đây có phải là cơ hội của mình.
"Thật khó để hét lên khi bạn cảm thấy bị đe dọa. Họ có giấy tờ của tôi, họ biết mẹ tôi ở đâu, họ biết mọi thứ về tôi", cô nói. Đó là một rủi ro Anna không thể lường trước được.
Tại bàn làm thủ tục, Anna khóc và mặt đỏ bừng, nhưng người phụ nữ phía sau quầy dường như không chú ý đến cô. Khi người đàn ông xuất trình hộ chiếu của họ, cô lễ tân ấy chỉ mỉm cười và đưa cho họ vé lên máy bay.
Gã đàn ông cố gắng giả vờ thân mật với Anna như thể họ là 1 đôi để qua cổng an ninh, và ngồi hàng ghế dưới. Hắn ra lệnh cho Anna không được di chuyển, cấm la hét và khóc, nếu không hắn sẽ giết cô.
Anna nghe thấy cơ trưởng thông báo rằng họ đang bay đến một sân bay ở Ireland - cô chưa bao giờ nghe đến tên sân bay lạ hoắc đó. Khuôn mặt cô ướt đẫm nước mắt khi cô bước ra khỏi máy bay, nhưng nữ tiếp viên hàng không chỉ mỉm cười.
Lần này Anna đã quyết định rằng xuống sân bay cô sẽ chạy trốn, nhưng hóa ra sân bay ấy không lớn hơn một trạm xe buýt và có thêm 2 người đàn ông Romania đang đợi họ.
Người béo đưa tay ra hiệu, mỉm cười và nói, "Ít nhất thì cô nàng này trông còn đẹp hơn". Đó là lúc Anna nhận ra tại sao mình bị bắt cóc. "Tại thời điểm đó, tôi biết mình đang bị đem bán".
Những gã đàn ông đưa Anna tới một căn hộ bẩn thỉu ở trên tầng, gần một hiệu sách. Xe bị hỏng trên đường đi. Bên trong căn hộ ấy, rèm được kéo kín lại, không khí có mùi rượu, thuốc lá và cả mùi mồ hôi. Trong phòng khách, một gã đàn ông tay cầm điếu thuốc, mắt nhìn vào máy tính xách tay. Trên bàn, hơn một chục điện thoại di động rung liên tục, trong khi các cô gái mặc ít hoặc không có gì đến và đi giữa các phòng.
Một người phụ nữ mặc áo choàng đỏ và dép xỏ ngón xé toạc quần áo của Anna, cô vẫy vùng nhưng không sao thoát được cơ bắp lực lưỡng của mấy gã đàn ông.
Chúng chụp hình Anna trong đồ lót trước một tấm vải sa tanh đổ để quảng cáo trên Internet. Cô được đặt nhiều tên hơn những gì cô có thể nhớ - cô là Natalia, Lara, Rachel, Ruby. Tuổi tác và quê quán của cô cũng bị thay đổi, lúc thì 18 khi lại 20 tuổi, lúc là người Latvia, khi lại là người Hungary.
Sau đó, Anna bị buộc phải quan hệ tình dục với hàng ngàn người đàn ông. Cô đã không nhìn thấy ánh sáng ban ngày trong nhiều tháng. Cô chỉ được phép ngủ khi không có khách hàng nhưng không 1 ngày nào được yên, những gã đàn ông tới mua dâm xuất hiện suốt ngày đêm, tối đa 20 người. Có những ngày cô không có nổi 1 chút thức ăn vào bụng, có ngày chỉ được một lát bánh mì hoặc thức ăn thừa của ai đó. Thiếu thức ăn và thiếu ngủ, liên tục bị lạm dụng, cô sút cân không phanh và lúc nào cũng trong trạng thái mơ màng, mất tỉnh táo.
Khách hàng đã trả 80-100 euro trong nửa giờ, hoặc 160-200 euro trong 1 giờ. Một số người đã khiến Anna chảy máu, hoặc không thể đứng vững, hoặc đau đớn đến mức cô nghĩ mình đang cận kề với cái chết.
"Đó là những tháng khó khăn nhất trong cuộc đời tôi. Tôi bị giam cầm và hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần. Nếu tôi hỏi xin thức ăn tôi bị đánh, nếu tôi cố ngủ tôi bị đánh và hãm hiếp", Anna nói với tờ Telegraph. "Chúng đánh tôi ở nơi mọi người không thể nhìn thấy, trên đầu vì có tóc che đi và trên cơ thể vì có quần áo, nhưng không bao giờ đánh vào mặt. Không ai quan tâm đến những vết bầm tím trên cơ thể bạn. Bọn chúng có hẳn "kỹ thuật" bạo lực. Đến giờ, tôi vẫn không biết làm thế nào mà tôi vượt qua thời gian khủng khiếp đó. Tôi chỉ cần thở và giữ mọi thứ yên ổn để nung nấu ý định bỏ trốn".
4 tháng sau khi Anna bị bắt cóc ở thủ đô London, cảnh sát ập vào căn hộ và bắt giữ tất cả các cô gái có mặt ở đó. Thế nhưng không hiểu tại sao tất cả các tú ông, tú bà điều hành ổ mại dâm đều biến mất ngay trước đó cùng với những chiếc máy tính xách tay và cả tiền mặt, Anna tự hỏi có phải bọn chúng biết cảnh sát đến. Những tưởng mình đã được giải cứu nhưng hóa ra cô đã nhầm vì nhà chức trách không chịu lắng nghe.
Cả 4 người phụ nữ bị nhốt cả đêm trong buồng giam và phải hầu tòa vào sáng hôm sau. Một luật sư giải thích, tòa sẽ mở phiên xử ngắn và họ sẽ bị buộc tội điều hành nhà thổ, bị phạt tiền và được trả tự do vài tiếng sau đó. Theo luật sư, đây không phải vụ án lớn. Đây chỉ là một phần của chu trình lặp đi lặp lại khi cảnh sát thỉnh thoảng mở chiến dịch truy quét mại dâm, bắt vài gã ma cô và gái bán hoa, rồi sau đó lại thả tất cả.
Khi nhóm phụ nữ rời khỏi tòa án, Anna muốn bỏ chạy dù biết bản thân không có chỗ nào để đi và trong túi cũng chẳng có tiền. Tuy nhiên, cô cũng không có cơ hội nào khác. Những kẻ bắt cóc đã đứng đợi cô và 3 phụ nữ khác bên ngoài, mở sẵn các cửa xe hơi.
Sau cuộc vây ráp của cảnh sát, 4 cô gái lại bị đưa đi khắp nơi, ở trong các căn hộ và khách sạn khác nhau tại nhiều thành phố khác nhau. Tuy nhiên, cuộc sống của họ vẫn tồi tệ như trước kia, liên tục bị lạm dụng suốt ngày đêm.
Anna từng nghĩ cuộc đời mình không thể tồi tệ hơn cho tới khi nghe thấy bọn chủ chứa lên kế hoạch đưa cô sang Trung Đông. Cô tin mình cần phải chạy trốn.
"Khi đó tôi thực sự không biết chính xác mình đang ở đâu. Nhưng tôi biết mình có cơ hội để trốn khỏi Belfast hoặc Dublin hay bất kỳ nơi nào chúng giam giữ tốt hơn ở Trung Đông", Anna nhớ lại. Anna xỏ chân vào đôi dép tông và mở cửa. Cô phải đi thật nhanh và bước thật khẽ, rồi cố sức chạy thật nhanh.
Điều giúp Anna trốn thoát lại chính là việc các khách làng chơi thỉnh thoảng yêu cầu đưa cô tới nhà phục vụ, thay vì họ đến chỗ căn hộ nơi cô bị giam giữ. Anna từng coi những đơn đặt hàng như thế này vô cùng tồi tệ. "Bất kỳ khi nào ra khỏi căn hộ, tôi đều cố nhớ kỹ mình đang ở đâu. Trong lúc bọn họ đưa chúng tôi đi từ chỗ này sang chỗ khác, tôi sẽ ghi nhớ đặc điểm các tòa nhà, biển báo và những thứ chúng tôi đi qua", Anna giải thích.
Nhớ lại khoảnh khắc cuối cùng cô có thể trốn thoát, Anna tiết lộ rằng một ngày nọ, cô được đưa đến một khu nhà ở Khu phố Nhà thờ của Belfast. Anna phát hoảng khi thấy 5 người đàn ông ở đó thay vì 1 người.
Những người đàn ông bắt cô thoát y, nhìn thấy cơ thể đầy vết bầm tím và rồi lại yêu cầu cô mặc quần áo.
Một trong những người đàn ông được biết đến với cái tên là Andy. Hắn từng là một tay buôn ma túy và tội phạm nổi tiếng ở Belfast, người đã hẹn hò với Anna vì hắn muốn tìm hiểu thông tin với mục đích thiết lập nhà thổ của riêng mình. Nhưng ngay cả tên tội phạm cứng rắn này cũng bị sốc bởi cả trạng thái thể chất và tinh thần của cô, rồi đề nghị giúp đỡ cô nếu cô cần. Khi thời khắc trốn thoát đến, cô tìm đường đến Andy, người duy nhất cô biết ở Ireland vào thời điểm hắn cho cô trú ẩn trong nhiều tháng trước khi đến cảnh sát và hợp tác với đội buôn người của PSNI.
"Tôi đặt cược vào điều đó. Tôi không tin người đàn ông ấy, nhưng gã từng đề nghị giúp tôi chỗ trốn", Anna nhớ lại.
Sau cuộc gặp gỡ với cảnh sát là một cuộc điều tra kéo dài 2 năm. Cuối cùng, những kẻ từng bắt cóc và giam cầm Anna cũng bị bắt giữ. Nhưng cô vẫn lo lắng cho sự an toàn của bản thân và quyết định sẽ không làm chứng chống lại chúng trước tòa.
May mắn là một cô gái khác trong nhà thổ mà Anna quen biết đã cung cấp bằng chứng buộc tội, băng đảng nói trên bị kết tội buôn người, kinh doanh mại dâm và rửa tiền ở Bắc Ireland.
Mỗi tên trong băng đảng bị kết án 2 năm tù giam. Chúng bị giam giữ 6 tháng trước khi ra hầu tòa, sau đó ngồi tù 8 tháng trước khi tòa tuyên án và sau khi được phóng thích vẫn bị quản thúc.
"Tôi vui vì bọn chúng cuối cùng bọn chúng cũng bị bắt giam nhưng không hài lòng với các bản án. Có lẽ trong cuộc đời này chẳng có thứ gì gọi là công bằng cả", Anna nói.
Vào năm 2012, một dự luật chống buôn người đã được đưa ra nhằm ngăn chặn hành động của những kẻ buôn bán tình dục. Cùng với một người bạn là nhà báo, Anna đã gặp Lord Maurice Morrow, người đã đề xuất dự luật và giúp đệ trình một dự luật mới về những vấn đề này lên Hội đồng lập pháp Bắc Ireland.
Năm 2014, các nghị sĩ quốc hội Bắc Ireland đã bỏ phiếu ủng hộ thay đổi luật, luật chống buôn người mạnh nhất vào thời điểm đó khiến cho việc mua dâm trở thành việc bất hợp pháp. Đạo luật Cấm khai thác và buôn bán người thông qua năm 2015 khiến Bắc Ireland trở thành nơi đầu tiên và duy nhất ở Anh coi mua dâm là phạm tội.
Anna cảm thấy vui vì cô đã góp phần trong quá trình thay đổi luật pháp thế nhưng 9 tháng trong "tổ quỷ" đã khiến Anna tổn thương cả về thể chất và tinh thần vĩnh viễn. Cơ thể cô dường như đã bị hủy hoại nghiêm trọng, lưng dưới và đầu gối lúc nào cũng đau đớn. Trên đầu cô có một mảng trụi tóc ở phía sau, nơi những sợi tóc không thể mọc lại sau quá nhiều lần bị giật.
Anna cũng bị những chuyện cũ ám ảnh. Cô mất ngủ thường xuyên và khi ngủ được thì toàn gặp ác mộng. Đôi khi cô vẫn ngửi thấy những mùi từng khiến mình ghê sợ - mùi rượu cồn trộn lẫn mùi khói thuốc, mồ hôi, tinh dịch và hơi thở của những kẻ đã lạm dụng mình...
(Tổng hợp)
L.T