(Tổ Quốc) - Vì không thể chấp nhận được sự phản bội cũng như vũ phu của Trường, tôi quyết định ly hôn. Thế mà khi ra tòa, tôi lại là người rút đơn và xin được quay lại.
Nếu ai đó nói rằng lấy chồng như 1 canh bạc, tôi vẫn luôn phản đối. Bản chất của một con người sớm đã được hình thành, không phải dễ gì mà thay đổi trong ngày một ngày hai. Nếu các chị em thất vọng vì chồng sau cưới trở nên vô tâm, lười biếng… có lẽ cũng bởi họ chưa tìm hiểu kỹ đối tượng của mình mà thôi.
Ấy thế mà sau 3 năm kết hôn, tôi cũng phải bật khóc thừa nhận chồng mình đã thay đổi. Hóa ra trước nay tôi tự tin thái quá nên mới có suy nghĩ như vậy.
Tôi với Trường vốn chung sống rất hạnh phúc. Dù không phải giàu có gì nhưng chúng tôi cũng không quá khó khăn. Mức lương tạm ổn, lại được gia đình 2 bên ủng hộ, vợ chồng tôi sớm xây được nhà 2 tầng khang trang ở quê. Hạnh phúc hơn cả là tôi hạ sinh một cặp sinh đôi, cứ ngỡ thế là đã viên mãn, vậy mà...
Khi 2 bé tròn 1 tuổi, cũng là lúc Trường ngày càng thay đổi. Anh bắt đầu bỏ bê vợ con, những cuộc nhậu thâu đêm suốt sáng xuất hiện, những lần nhắn tin rồi cười tỉm tỉm có tần suất tăng dần. Và theo đó, anh cũng cáu gắt, vô tâm với vợ cũng nhiều lên. Thành ra, một mình tôi vừa làm, vừa lo việc nhà lại phải trông 2 đứa và lúc nào cũng trong tình trạng đầu bù tóc rối.
Tối hôm ấy, Trường đi nhậu tối mịt mới trở về. Tôi cáu quá, mới trách thì anh lại xông vào tát. Đó là lần đầu tiên anh đánh vợ, tôi sững sờ. Cảm giác anh cũng có chút áy náy, ánh mắt thoáng chút xót xa nhưng lại nhanh chóng lảng đi: "Có tí việc thôi mà làm loạn lên. Đàn ông thi thoảng tụ tập, uống tí rượu bia có làm sao?"
Tôi không buồn cãi nhau. Nhưng đêm hôm ấy, tôi nằm ở phòng khác. Lúc rất muộn, con khát sữa, tôi dậy pha thì nghe thấy ở phòng của Trường anh đang nói chuyện. Tôi tò mò áp tai vào nghe thì sửng sốt thấy anh đang tâm sự với 1 người phụ nữ nào đó: "Anh thật sự không thể cố được nữa. Cứ như thế này chỉ khiến cả 2 vợ chồng đau khổ, mệt mỏi!"
Con khóc ré lên, tôi vội bỏ dở cuộc nghe lén. Nhưng tôi hiểu, anh đang ngoại tình và có vẻ muốn ly hôn. Tôi quyết định tìm hiểu mà Trường bảo mật điện thoại rất kỹ. Mãi cho hơn 2 tuần sau, tôi vô tình đọc được dòng tin nhắn hiển thị lên màn hình: "Anh qua ngay nhe! 7h toi nay em ranh. Suy nghi ki ve de nghi cua em di, khong con nhieu thoi gian nua dau". (Tôi hiểu là: Anh qua ngay nhé! 7h tối nay em rảnh. Suy nghĩ kĩ về đề nghị của em đi, không còn nhiều thời gian nữa đâu).
Thì ra việc anh thường xuyên về muộn là đi với người con gái khác. Không buồn động vào vợ là cũng có lý do! Tôi bật khóc trong đau đớn. Tới nước này thì tôi không thể giả bộ như không có chuyện gì nữa. Tôi chất vấn Trường, gào lên trách móc, mắng nhiếc nhưng đáp lại thì anh lại dửng dưng: "Không chịu được thì ly hôn đi. Em đừng như bà điên mà hành hạ anh nữa, mệt mỏi lắm rồi!"
Câu nói ấy của Trường như giọt nước tràn ly. Anh không phủ nhận khác gì ngầm đồng ý? Tôi kiên quyết ly hôn. Nhưng mẹ chồng tôi lại quay sang trách móc, nhìn tôi với ánh mắt chán ghét. Tôi không hiểu? Tôi đã làm gì sai chứ? Tôi là người chịu tổn thương cơ mà!
Thủ tục của chúng tôi rất nhanh chóng, tài sản chỉ có ngôi nhà mà Trường lại nhường cả. Mẹ chồng tôi kiên quyết không đồng ý nhưng anh vẫn kiên quyết. Tự dưng tôi thấy mủi lòng. Nhưng nghĩ về việc anh ôm ấp với người khác, đánh vợ, vô tâm, đây coi như chút tình nghĩa còn sót lại đi.
Bẵng đi hơn 1 tháng trời không gặp, ngày ra tòa tôi sửng sốt khi thấy Trường. Anh tiều tụy, da xanh xao, tóc rụng gần hết. Tôi òa khóc, tới ôm anh thì mẹ chồng tôi mới gắt gỏng: "Đừng giả bộ giả tịch. Chồng bị ung thư liền lý do để bỏ. Có căn nhà cũng mặt dày mà nhận. Cô còn tỏ vẻ mèo xót chuột à?"
Tôi chợt hiểu ra, hóa ra Trường bị bệnh. Anh làm mọi cách để tôi ly hôn, không phải nặng gánh vì anh. Mẹ chồng có lẽ hiểu lầm nên mới ghét tôi thế. Tôi quỳ xuống cầu xin Trường để được quay lại trong ánh nhìn ngỡ ngàng của mẹ chồng. Dù khó khăn, nhưng tôi quyết rồi, một ngày vợ chồng, tình nghĩa trăm năm. Anh đã vì mẹ con tôi mà không ngại làm xấu mình, vậy thì tôi càng không thể để chồng một mình được!
m52